Đã nghèo lại gặp cái eo
Chúng tôi tìm đến xóm trọ ở địa chỉ
21/7A, khu phố Thống Nhất, TX.Dĩ An, nơi gia đình anh Trương Đình Thái và chị
Lưu Thị Xen sinh sống vào lúc tối mịt vì ban ngày anh chị phải cho cháu lên Bệnh
viện Ung bướu (TP.HCM) để chạy chữa. Chị hàng xóm bảo chúng tôi: “Ngồi chờ một
chút. Hôm nay hai vợ chồng đi xe buýt nên về hơi trễ. Chiếc xe máy, phương tiện
đi lại hàng ngày và là tài sản cuối cùng đã bị đem đi cầm hôm qua rồi. Đi lại
vất vả thế nhưng ngày nào vợ chồng nó cũng đưa con về vì trong bệnh viện thì
không có chỗ ở mà thuê nhà thì 100.000 đồng/ngày, tiền đâu mà chịu cho nổi”. Anh
Thái sinh năm 1982, quê Yên Bái là người dân tộc Dao. Anh chị gặp và yêu nhau
khi anh đang đi nghĩa vụ quân sự. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ, anh chị lấy nhau
và cùng nhau rời quê hương vào Bình Dương lập nghiệp. Anh chị được nhận vào làm
công nhân một công ty gỗ tại KCN Sóng Thần. Đến năm 2009, anh chị sinh được đứa
con trai đầu lòng rất kháu khỉnh là cháu Trương Đình Nam. Dù cuộc sống có hơi
khó khăn nhưng gia đình nhỏ của anh chị rất hạnh phúc và luôn tràn ngập tiếng
cười. Số phận nghiệt ngã, niềm vui của anh chị chưa được trọn vẹn thì cháu Nam
phát bệnh, cháu liên tục sốt cao 39 - 40 độ, sau bao nhiêu tháng chuyển hết bệnh
viện này sang bệnh viện khác để hội chẩn, ngày 9-10-2011, các bác sĩ kết luận
cháu bị ung thư máu, lúc đó cháu mới vừa tròn 2 tuổi.
Gia đình anh Thái đang bế tắc nhìn
con chống chọi với căn bệnh ung thư
|
Từ ngày Nam bị bệnh, cuộc sống của
gia đình anh chị cũng kiệt quệ dần theo những toa thuốc đắt đỏ và những lần vô
hóa chất của cháu. Lúc đầu vợ chồng thay phiên nhau xin nghỉ phép để lên viện
chăm sóc con, nhưng những hôm cháu phải vô hóa chất hay chọc tủy thì phải có hai
người, một người chăm cháu còn một người chạy ra chạy vô theo những yêu cầu của
bác sĩ. Bữa làm bữa nghỉ như vậy nên cả anh và chị đều bị công ty cho nghỉ việc
nên không có thu nhập. Bây giờ, hôm nào cháu Nam điều trị nhẹ thì một mình chị
Xen ở lại chăm sóc con còn anh Thái tranh thủ chạy vể xin đi làm phụ hồ hoặc ai
thuê gì làm nấy. Cả hai bên gia đình nội ngoại nghe tin cháu bị bệnh cũng dốc
hết tiền bạc gửi vào lo cho cháu nhưng vẫn như muối bỏ bể. Vì dốc hết tiền lo
thuốc thang cho cháu nên kinh tế gia đình ngày càng cạn kiệt, nghèo nàn. Chính
quyền địa phương đã xét duyệt cho gia đình anh thuộc “Hộ nghèo đặc biệt”. Đã
vậy, ông nội cháu lại là thương binh hạng 3/4, mất sức lao động 63%, do vết
thương mang trên mình nên thường xuyên đau ốm. Cứ thế hai vợ chồng anh Thái đang
ngày đêm cùng con chiến đấu với bệnh tật trong miên man những nỗi lo và nhờ vào
những bữa cơm từ thiện của cộng đồng giúp đỡ. Biết được hoàn cảnh khó khăn của
anh chị, bà con hàng xóm cũng rất thương, chủ nhà trọ cũng bớt tiền thuê nhà cho
anh chị. Biết anh chị cần tiền nên mọi thứ trong nhà đều bị đem đi bán hết nên
cách đây mấy hôm có một chú chuyên đi mua đồ điện tử cũ mua được cái đầu đĩa còn
rất tốt với giá 300.000 đồng, chú đem qua tặng cho bé Nam để cháu coi ca nhạc
cho đỡ buồn.
“Chú lính chì” bé nhỏ
Đáng thương nhất vẫn là cháu Nam.
Nhìn cháu bi bô nói cười ít ai ngờ được cháu phải chịu bao nhiêu đớn đau trong
suốt một năm qua. Những lần vô hóa chất, tóc và lông mày, lông mi cháu rụng hết
nhìn rất đáng thương. Nhìn thân hình cháu mũm mĩm không ai nghĩ cháu bị bệnh
nặng như vậy, cháu mập như vậy là do trong các toa thuốc cháu điều trị hàng ngày
có chất dexamethasone nên cơ thể cháu bị phù vì trữ nước. Anh Thái kể: “Bữa nay
còn đỡ, chứ có bữa cái tay nó sưng to như cái ấm pha trà lớn ấy. Bữa trước chân
cháu còn bị liệt nữa”. Cứ một tháng cháu phải vô hóa chất một toa, một toa như
vậy hết mấy ngày. Đó là chưa kể một tuần cháu bị chọc tủy một lần, rồi truyền
máu, tiêm thuốc... không lúc nào cơ thể cháu không có những vết bầm tím. Mẹ cháu
vừa khóc vừa kể: “Thương nhất là mỗi lần chọc tủy, mình là người lớn mà còn
không chịu nổi huống chi cháu chỉ mới 3 tuổi. Vậy mà như biết thương ba, thương
mẹ và biết hoàn cảnh bệnh tật của mình nên mỗi lần chọc tủy là cháu tự động nằm
úp mặt xuống, chổng mông lên cho hai đầu gối ép sát vào ngực để cho các đốt
xương lòi ra cho bác sĩ chọc lấy tủy. Cháu chỉ khóc thét lên lúc đó vì quá đau
rồi sau đó lại ngoan ngoãn nằm im cho các bác sĩ điều trị. Cứ mỗi lần nhìn thấy
con như vậy là cả hai vợ chồng lại không thể nào cầm được nước mắt. Bác sĩ nói
rằng căn bệnh này phải điều trị lâu dài và rất tốn kém. Bây giờ chúng tôi cũng
không biết phải làm như thế nào nữa, tiền thì không còn mà bỏ con ở lại đi làm
thì không đành lòng”.
Vừa rồi, do hoàn cảnh bế tắc và
không còn tiền chữa trị nên vợ chồng anh Thái đã đưa cháu về quê. Nhưng các bác
sĩ và những người cùng cảnh ngộ với gia đình anh ở Bệnh viện Ung bướu (TP.HCM)
gọi điện khuyên anh chị đưa cháu vào tiếp tục điều trị vì “còn nước còn tát”,
trong khi tỷ lệ chữa khỏi bệnh cho cháu Nam là rất cao. Thương con, anh chị lại
tiếp tục đưa cháu vào. Giờ đây, trước mắt vợ chồng anh là đứa con trai đang ngày
đêm chống chọi với nỗi đau bệnh tật, là số tiền lớn được ghi dưới mỗi toa thuốc,
là muôn vàn những khó khăn chồng chất... Nhưng mỗi ngày bên những bữa cơm từ
thiện của cộng đồng, anh chị vẫn đang tiếp tục hy vọng vào một phép mầu rằng rồi
đây cháu Nam sẽ khỏe mạnh và được cắp sách đến trường như bao đứa trẻ bình
thường khác.
NGỌC THANH